Buổi chiều, Trì Trọng Kiều gặp được diễn viên nhí hợp tác với anh trong bộ phim “Tội Ác Vô Hình” – Thân Tuyết.
Thân Tuyết là một cô bé dễ thương và có khả năng diễn xuất tốt.
Cô bé mới chỉ 8 tuổi mà đã được đứng trong hàng ngũ nghệ sĩ “chuyên nghiệp”. Tính đến nay cô bé đã góp mặt vào năm bộ phim truyền hình, được công nhận về kỹ năng diễn xuất nhỉnh hơn so với các bạn cùng trang lứa.
Thân Tuyết do mẹ Thân Đình đưa tới.
Thân Đình dắt tay Thân Tuyết vào đoàn phim. Thân Tuyết không hề ngại ngùng khi đến một nơi xa lạ, cô bé thoải mái chào hỏi từng người mình gặp trên đường.
Trì Trọng Kiều đang tập diễn cùng Yến Thanh Ba và Cát Phương Ngự, vừa thấy Thân Tuyết, bọn họ đồng loạt buông kịch bản xuống.
Bé gái dễ thương ai mà không thích được đây?
Phó Cảnh Thận giới thiệu từng người với Thân Tuyết, cuối cùng chỉ Trì Trọng Kiều: “Anh Trì đẹp trai này là bạn diễn của tiểu Tuyết đấy.”
Trì Trọng Kiều ngồi xổm xuống nhìn cô bé: “Chào em, anh là Trì Trọng Kiều, lần đầu quay phim chung mong được em giúp đỡ.”
Thân Tuyết vui vẻ: “Em chào anh Trì, anh gọi em Tuyết Tuyết là được rồi ạ!”
Thân Đình: “Bình thường Tuyết Tuyết rất ngoan ngoãn, nếu diễn xuất còn gì thiếu sót, mong đạo diễn Phó và anh Kiều bảo ban con bé nhiều hơn, con bé chắc chắn sẽ nghe lời.”
Chị ta ngừng một chút, quay sang nói với Trì Trọng Kiều: “Có điều Tuyết Tuyết còn nhỏ tuổi, đôi khi sẽ hơi ương bướng nghịch ngợm. Nếu con bé làm sai điều gì, anh Kiều cứ nói thẳng với tôi nhé, tôi về sẽ dạy lại con cẩn thận.”
Thực ra so với Cát Phương Ngự và Yến Thanh Ba, Thân Đình lo lắng về cậu trai trẻ Trì Trọng Kiều này nhiều hơn.
Dù sao một tháng tiếp theo, Thân Tuyết chủ yếu làm việc với Trì Trọng Kiều. Mà Trì Trọng Kiều nhìn qua rất trẻ tuổi, chị ta nhớ mạng xã hội nói cậu chàng này năm nay vừa quá đôi mươi.
Một chàng trai hai mươi mốt tuổi liệu có đủ kiên nhẫn để dẫn dắt trẻ con hay không?
Trì Trọng Kiều mỉm cười với Thân Đình: “Chị Thân, chúng ta thêm bạn bè đi. Bình thường Tuyết Tuyết ở đoàn làm phim, chắc chắn chị không thể kề cạnh mọi lúc mọi nơi được, chúng tôi sẽ thay chị chú ý đến con bé, ngày nào cũng báo cáo tình hình với chị.”
Chu đáo quá!
Thân Đình gật đầu liên tục.
Hai người kết bạn với nhau, Thân Đình thơm Thân Tuyết một cái: “Nếu con không ngoan, anh Trì sẽ gọi điện cho mẹ đấy.”
Thân Tuyết: “Lúc nào con cũng ngoan mà mẹ.”
Câu trả lời ngô nghê của cô bé khiến mấy người lớn không khỏi bật cười. Dù Thân Đình không nỡ những vẫn phải vội vã đi làm. Phó Cảnh Thận là đạo diễn nổi tiếng, trước đây bọn họ từng hợp tác với nhau một lần, điều này làm Thân Đình phần nào yên tâm hơn. Nếu đổi thành người khác, chắc chắn dù có phải xin nghỉ thì Thân Đình cũng sẽ ở lại với con.
Thân Tuyết không sợ người lạ, cầm kịch bản lon ton đi tập cùng Trì Trọng Kiều.
Một lớn một nhỏ ngồi trên băng ghế đọc lời thoại với nhau, ai đi qua nhìn thấy cũng không khỏi mềm lòng.
Yến Thanh Ba trông mà ao ước.
Hiện tại trong cuộc sống của cô, nếu hỏi còn điều gì khuyết thiếu thì chắc chắn là một đứa trẻ. Cô đã chuẩn bị mang thai nhiều năm, sức khỏe ổn định, người yêu cũng ở thời kì đỉnh cao của đàn ông, nhưng mãi mà cô vẫn chẳng thể thụ thai, vấn đề này đã trở thành gánh nặng trong lòng cô Yến.
Đúng lúc hoàn thành một phân đoạn, Yến Thanh Ba bước tới ngồi chung với hai người.
Thân Tuyết tròn xoe mắt: “Chị Yến ạ.”
Bé gái rất ngọt ngào, gặp ai cũng gọi anh gọi chị, giọng nói non nớt khiến người nghe vui thích.
Trì Trọng Kiều đặt kịch bản xuống: “Chị Thanh.”
Yến Thanh Ba cười hỏi: “Tập tành ổn cả rồi chứ?”
Thân Tuyết cất giọng ngọt ngào: “Tốt lắm ạ, anh Kiều lợi hại lắm luôn!”
Trì Trọng Kiều xoa đầu bé gái, có qua có lại khen ngợi một câu: “Tuyết Tuyết cũng rất giỏi, nhớ lời thoại vừa nhanh vừa chuẩn.”
Thân Tuyết bị khen đến đỏ cả mặt.
Yến Thanh Ba còn muốn trò chuyện với Thân Tuyết đôi câu, Phó Cạnh Thận trên ghế đạo diễn đã gọi lớn: “Thanh Ba, Trọng Kiều, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
Yến Thanh Ba còn rót một ly nước ấm cho Thân Tuyết, không quên dặn dò cô nhóc: “Cẩn thận kẻo nóng. Tiểu Hứa, cậu để ý cô bé này một chút, tôi phải đi quay phim tiếp rồi.”
Trợ lý tiểu Hứa đáp một tiếng, đi tới ngồi bên cạnh Thân Tuyết.
Lúc này Yến Thanh Ba mới cùng Trì Trọng Kiều tiến về phía bối cảnh đã được dựng hoàn thiện.
Trì Trọng Kiều: “Chị Thanh, chị rất quý Tuyết Tuyết nhỉ?”
Yến Thanh Ba than thở: “Tôi nằm mơ cũng muốn sinh được một cô con gái đáng yêu như vậy.”
Trì Trọng Kiều đã hiểu. Yến Thanh Ba kết hôn năm năm rồi mà đến bây giờ vẫn chưa có một mụn con, bất kỳ ai chú ý đến Yến Thanh Ba đều biết điều này, chỉ là Trì Trọng Kiều không nghĩ Yến Thanh Ba lại khao khát một đứa trẻ đến vậy.
Trì Trọng Kiều an ủi: “Có duyên ắt sẽ gặp được, không chừng ở bên cạnh một cô bé đáng yêu hoạt bát như Tuyết Tuyết, chị Thanh lại sớm có tin vui.”
Yến Thanh Ba thở dài: “Mượn lời chúc tốt lành của cậu.”
…
Quá trình quay chụp “Tội Ác Vô Hình” thuận lợi đến mức chính Phó Cảnh Thận cũng không ngờ tới được —— Ba diễn viên chính thực sự rất tài năng, bọn họ đã đạt đến cấp độ một ngày ghi hình không bị NG lần nào cả.
Kỹ năng diễn xuất của Thân Tuyết rất ổn định, trong kịch bản, Thương Lâm là một cô bé ngây thơ trong sáng, có thể nói Thân Tuyết chỉ cần lột tả được đúng bản chất của mình, bên cạnh còn có vài diễn viên gạo cội như Yến Thanh Ba kèm cặp, quả thật cô bé không khó để hoàn thành vai diễn.
Vì vậy mới nói, diễn viên giỏi đứng chung một chỗ sẽ sinh ra phản ứng hóa học thần kỳ.
Dù vậy, khoảng thời gian đóng phim vui vẻ cũng sắp đến hồi kết.
Phó Cảnh Thận than thở: “Thật sự hi vọng những nhân vật sắp đến đoàn phim có thể duy trì tiến độ như thế này.”
Đối với Trì Trọng Kiều mà nói, ngày tháng từ nay về sau sẽ trôi qua không dễ dàng như lúc đầu nữa —— Chu Vân Mạt sắp đến đoàn phim.
Thực ra Chu Vân Mạt không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng, vấn đề là Trì Trọng Kiều đã đổi quản lý nghệ sĩ rồi.
Lục Ngộ Chu nói trong vòng một tuần sẽ tìm quản lý mới cho Trì Trọng Kiều, quả nhiên trong một tuần ấy, hắn thực sự triệu tập được quản lý vàng trong làng giải trí – Đỗ Vũ Thanh.
Đỗ Vũ Thanh bất hòa với nghệ sĩ ở công ty cũ, đang đi tìm nhà mới lại bị Lục Ngộ Chu tóm về Triêu Huy, đưa theo cả mấy người học việc cùng Đỗ Vũ Thanh những năm vừa qua .
Điều kiện Lục Ngộ Chu dành cho anh ta vô cùng ưu ái, nhưng có một yêu cầu duy nhất —— phải đồng ý dẫn dắt Trì Trọng Kiều.
Đỗ Vũ Thanh đã từng nghe đến cái tên mới nổi Trì Trọng Kiều, anh ta cũng biết sơ sơ về tình hình “ô dù” đằng sau nghệ sĩ trẻ, hiện tại được diện kiến chiếc ô dù to đùng này, anh ta nhướng mày hỏi: “Chỉ có thể dẫn dắt một mình cậu ấy thôi sao?”
Nếu Trì Trọng Kiều ở cấp bậc diễn viên đình đám như Cát Phương Ngự, Đỗ Vũ Thanh thì chẳng cần hỏi cũng biết anh ta chỉ có thể đại diện cho một mình Trì Trọng Kiều. Nhưng Trì Trọng Kiều hiện tại chỉ là diễn viên trẻ nổi lên nhờ một bộ phim truyền hình, nếu Lục Ngộ Chu thực sự đòi hỏi cao như vậy, anh ta sẽ xem xét lại quyết định đầu quân cho Triêu Huy.
Lục Ngộ Chu nghiêng đầu nhìn tấm ảnh chụp chung và quả cầu pha lê được Trì Trọng Kiều đặt bên cạnh nhau, giữa đống tài liệu chồng chất đầy bức bối, một góc nhỏ đó tạo cảm giác ấm áp giúp hắn thư giãn tinh thần hơn rất nhiều.
Vì vậy, Đỗ Vũ Thanh được tận mắt trông thấy giám đốc Lục lạnh lùng vô cảm cả buổi quay sang nhìn chăm chằm vào thứ gì đó, vài giây sau đã đổi sang giọng nói tử tế ôn hòa.
“Không ép anh dẫn dắt một mình anh Kiều, bên dưới Chu Vân Mạt còn một nghệ sĩ nữ tên Nghiêm Nhất Vân. Tôi cảm thấy cô ấy là một hạt giống tốt, anh Kiều cũng khen cô ấy diễn xuất có hồn, nếu anh đồng ý thì có thể dẫn theo, không thì cứ thoải mái chọn người khác.”
Lục Ngộ Chu dừng một lát: “Tôi đề xuất anh nên tiếp nhận Nghiêm Nhất Vân, anh Kiều khen cô ấy nhiều lần, ánh mắt của anh ấy rất tốt, người anh ấy coi trọng không bao giờ thuộc hạng yếu kém cả.”
Chỉ bản thân Lục Ngộ Chu biết hắn đã đổ bao nhiêu giấm vào câu nói vừa rồi.
Thẳng nam sắt thép Đỗ Vũ Thanh dù có ngửi thấy mùi chua cũng không nhận ra vấn đề nằm ở đâu, thậm chí còn cảm thấy tình cảm của anh em bọn họ thật gắn bó.
Vừa chấm nước mắt xúc động, anh ta vừa hỏi: “Tôi thắc mắc chút được không, tôi nhớ Trì Trọng Kiều từng có quản lý nghệ sĩ, sao lại phải đổi người mới vậy?”
Lục Ngộ Chu: “Quản lý cũ Trang Phục không đủ chuyên môn để cộng tác với anh Kiều, vấn đề là anh ta nhất bên trọng nhất bên khinh. Nghề quản lý rất kiêng kị điều này, anh Đỗ thấy có đúng không?”
Đỗ Vũ Thanh giật mình kinh hãi.
Lục Ngộ Chu: “Anh ta bưng không nổi một ly nước đầy nên tôi chỉ cho anh ta cái đáy ly thôi.”
Chu Vân Mạt chính là ly nước cạn đáy đó, cộng thêm Nghiên Nhất Vân mới được hơn nửa ly, nhưng bản thân anh Kiều thôi cũng đã là cả một ly nước đầy rồi, cưỡng ép rót vào chỉ dẫn đến kết cục tất cả đều tràn ra ngoài.
Đỗ Vũ Thanh trịnh trọng đáp: “Tôi hiểu rồi.”
Lục Ngộ Chu gật đầu: “Anh Kiều rất tốt tính, mong anh để tâm đến anh ấy nhiều hơn.”
Đỗ Vũ Thanh ngoài mặt đồng ý, trong lòng lại không đặt nặng mấy chứ “tốt tính” này —— Nếu tích cách thật sự tốt thì tại sao người quản lý cũ lại thiên vị diễn viên khác thay vì Trì Trọng Kiều?
Lúc Trì Trọng Kiều kết thúc cảnh quay thì Thân Tuyết cũng vừa hoàn thành xong nhiệm vụ ngày hôm nay. Trì Trọng Kiều gọi điện cho Thân Đình, biết đối phương làm việc đối diện Triêu Huy bèn ngỏ ý đưa Thân Tuyết cùng đi.
Sau khi để Thân Tuyết ở chỗ mẹ Thân Đình, Trì Trọng Kiều mới quay trở về thang máy công ty.
Quản lý nghệ sĩ mới Đỗ Vũ Thanh đã chờ anh ở trên lầu từ lâu.
Đỗ Vũ Thanh năm nay gần 40 tuổi, là một người đàn ông miền Bắc điển hình, khuôn mặt vuông vức, cao gần 1,9 mét, nhìn không giống quản lý mà giống huấn luyện viên thể hình hoặc người mẫu nam hơn.
“Xin chào, tôi là Đỗ Vũ Thanh – quản lý nghệ sĩ của cậu từ bây giờ”
Đỗ Vũ Thanh chủ động vươn tay ra trước.
Giọng nói ôn hòa trầm thấp không phù hợp với vẻ bề ngoài khiến áp bức quanh người anh ta giảm đi rất nhiều.
Trì Trọng Kiều: “Tôi là Trì Trọng Kiều, rất vui được gặp anh.”
Đỗ Vũ Thanh nhẹ nhàng ngồi xuống: “Tôi đã theo dõi thông tin về cậu, hiện tại cậu đang quay bộ phim “Tội Ác Vô Hình” phải không?”
Trì Trọng Kiều gật đầu: “Đúng vậy, theo tiến độ thì khoảng một tháng nữa là đóng máy rồi.”
Đỗ Vũ Thanh trầm ngâm suy nghĩ: “Lịch trình nửa năm tới của cậu đang trống hoàn toàn… Tôi nghĩ nên sắp xếp công việc từ thời điểm hiện tại luôn. Nhận thêm một bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh nữa thì sao? Còn cả chương trình tạp kỹ nữa… Tôi cảm thấy cái này chưa cần gấp, sau này độ nổi tiếng của cậu tăng lên thì những lời mời tham gia sẽ tự đến mà thôi.”
Trì Trọng Kiều gật đầu: “Đúng vậy, về chất lượng kịch bản thì phiền anh Đỗ chú ý nhiều hơn.”
Khá dễ nói chuyện đấy chứ.
Đỗ Vũ Thanh âm thầm hài lòng: “Yên tâm, quyền lựa chọn kịch bản là ở cậu, tôi chỉ đưa ra đề nghị thôi.” Hết cách rồi, ai bảo “ô dù” của Trì Trọng Kiều lại chính là cấp trên của anh ta cơ chứ, lẽ dĩ nhiên Trì Trọng Kiều sẽ nhận được nhiều đặc quyền hơn những nghệ sĩ mới ra mắt ở thời điểm hiện tại.
Tuy nhiên, anh ta tin rằng những diễn viên giỏi với con mắt tinh tường sẽ không tự chọn kịch bản tạp nham làm mất đi giá trị của bản thân.
Hai người trò chuyện một lúc, thông qua hiểu biết sơ bộ về tính cách và nghiệp vụ của nhau thì cảm thấy đối phương khá ăn ý với mình.
Trì Trọng Kiều đã giải quyết xong vấn đề về quản lý mới, hiện tại anh có thể thoải mái vui vẻ tan làm được rồi. Hôm nay được về sớm, anh dự định sẽ qua náo loạn nhà cậu hai Lục một phen.
Phòng làm việc của Đỗ Vũ Thanh ở cùng một tầng với những người quản lý nghệ sĩ khác, vì vậy Trì Trọng Kiều vừa rời khỏi văn phòng đã gặp Trang Phục trước cửa thang máy.
Vào khoảnh khắc chạm mặt, Trì Trọng Kiều chớp mắt nhìn anh ta.
Hẳn là Trang Phục đã nhận được thông báo Trì Trọng Kiều cùng Nghiêm Nhất Vân hiện tại thuộc quyền quản lý của Đỗ Vũ Thanh, khi thấy Trì Trọng Kiều, khóe miệng anh ta giật giật hai cái, cố gắng nặn ra một nụ cười giả tạo.
Thật khó xử, chắc chắn là Trì Trọng Kiều vừa mới đi ra từ văn phòng của Đỗ Vũ Thanh.
Trì Trọng Kiều gật đầu với Trang Phục: “Anh Trang.”
Bản thân Trì Trọng Kiều thì không cảm thấy lúng túng, tuy rằng nghiệp vụ của Trang Phục còn nhiều thiếu sót, nhưng dù sao anh ta cũng đã tận tình dẫn dắt khi anh mới bước chân lên con đường này, giữa hai người chưa từng xích mích hay cãi cọ lẫn nhau, không cần hành động như kì phùng địch thủ làm gì cả.
Thái độ của anh càng thản nhiên thì Trang Phục càng xấu hổ.
Anh ta vội vã gật đầu, lách qua Trì Trọng Kiều để bước vào bên trong.
Tuy vậy, Chu Vân Mạt đi sau lưng anh ta lại không tiếp tục di chuyển.
Trì Trọng Kiều coi như không thấy sắc mặt khó coi của Chu Vân Mạt, thản nhiên ngó lơ anh ta.
Chu Vân Mạt vươn tay túm lấy Trì Trọng Kiều.
Trì Trọng Kiều: “Có ý gì?”
Chu Vân Mạt nghiến răng: “Cái này tôi hỏi cậu mới đúng. Anh Trang không tốt chỗ nào mà cậu lại phải đổi người đại diện? Một mình cậu đổi cũng được đi, lại còn chuyển cả Nghiêm Nhất Vân cho Đỗ Vũ Thanh, rõ ràng cậu biết thu nhập của người quản lý liên quan mật thiết đến nghệ sĩ mà họ tiếp nhận? Cậu tuyệt tình quá rồi đó. Dù sao anh Trang cũng đã dẫn dắt cậu một thời gian, cậu ăn cháo đá bát thế mà coi được à Trì Trọng Kiều?”
Trì Trọng Kiều bắt lấy tay Chu Vân Mạt, cương quyết đẩy anh ta ra.
Có vẻ Chu Vân Mạt đã tức điên lên rồi, anh ta nắm mạnh đến mức cẳng tay của Trì Trọng Kiều bắt đầu nhói lên.
Trì Trọng Kiều không muốn cãi cọ ở nơi đông người nên tiến lại gần hai bước, nhẹ nhàng bảo: “Tôi thừa biết thu nhập của anh Trang sẽ bị ảnh hưởng…”
Chu Vân Mạt đột ngột giơ nắm đấm lên.
Trì Trọng Kiều nhanh chóng túm lấy và đè xuống: “Nghiêm Nhất Vân vừa mới ký hợp đồng với công ty đã được giao cho anh Trang quản lý, lần đầu tiên cô ấy đi thử giọng, lần đầu tiên vào đoàn làm phim, lần đầu tiên tham gia chương trình tạp kỹ,… anh Trang chưa bao giờ đi cùng cô ấy cả. Tôi hỏi anh, khi đó anh Trang đang làm gì?”
Mu bàn tay Chu Vân Mạt nổi đầy gân xanh, khi nghe được những lời này, anh ta đột nhiên sửng sốt – tất cả những lúc ấy Trang Phục đều đang đi casting cùng mình.
Trì Trọng Kiều tiếp lời: “Làm một người quản lý lại thờ ơ với chính nghệ sĩ dưới quyền, anh cảm thấy anh Trang có đủ tư cách không?”
Chu Vân Mạt: “Tôi biết thế là hơi bất công…”
“Không cần phải hoàn toàn công bằng, một quản lý có thể đảm nhiệm nhiều nghệ sĩ với trình độ khác nhau tại cùng một thời điểm, chuyện đối xử công bằng là rất khó khăn, nhưng hiện tại nên ưu tiên ai, quan tâm ai, lo lắng cho ai, họ phải tự hiểu rõ trong lòng.” Trì Trọng Kiều ngắt lời: “Anh Trang đã làm công việc này được gần mười năm, đến điều cơ bản như vậy còn không biết, anh cho rằng anh Trang có thể đồng thời tiếp nhận nhiều nghệ sĩ hay sao?”
Chu Vân Mạt lui về phía sau hai bước, cố gắng biện hộ: “Nhưng anh Trang cũng là con người, cũng sẽ phải có lúc sơ suất, cậu nên bao dung một chút chứ…”
Sắc mặt Trì Trọng Kiều trở nên lạnh lùng: “Anh cho rằng anh Trang đáng được bao dung, bởi vì anh chính là người được hưởng lợi ích nhiều nhất, anh vừa muốn có đặc quyền vừa muốn thay mặt Nghiêm Nhất Vân tha thứ cho anh ta hay sao?”
Chu Vân Mạt: “Anh Trang đã biết sai rồi, anh ấy đang hối hận lắm, cậu nên cho anh ấy một cơ hội sửa chữa lỗi lầm.”
Trì Trọng Kiều kìm nén cơn giận, bình tĩnh bảo: “Thứ nhất, tôi đã cho anh ta rất nhiều cơ hội. Thứ hai, anh ta không cần nhận lỗi, chỉ cần tự gánh vác hậu quả. Thứ ba, đây không phải lí do duy nhất khiến tôi cảm thấy anh ta không làm tròn trách nhiệm. Nếu lát nữa có gặp thì phiền anh nhắn với anh ta một câu —— tôn trọng cấp trên cũng là tôn trọng công việc của mình.”
“Cái thứ ba là nguyên nhân chính khiến tôi buộc phải thay thế vị trí của anh ta.”
——————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Người đẹp họ Kiều: Tôi chướng mắt cái cuối cùng lâu lắm rồi đấy nhé //siêu tức giận//.
<= Chương 35
Chương 37 =>